Thứ Năm, 4 tháng 6, 2009

Sheng ri kuai le, wo de lao po. ^o^

Bây h là 1h sang’ ngày 4/6 và tui đang gõ một entry dành tặng cho bà đây, bạn thân nhât’ của tui ạ. Đầu tiên là phải xin lỗi bà, và thu’ tội….. Thật ra ban đầu tui ko định viêt’ entry này đâu. Vì tui đã co’ y’ làm một mon’ quà khac’ tặng bà rùi. Là cai’ gôi’ nằm hình con mèo ây’. Tui muôn’ no’ sẽ thay tui, ở bên cạnh bà, giup’ bà ngủ ngon mỗi tôi’và chuc’ bà co’ một ngày thật vui vào sang’ hôm sau. Muôn’ bà ôm no’ mỗi khi cần ai đo’ san sẻ mà tui ko thể đên’ cạnh bà ngay lập tưc’. Muôn’ no’ sẽ thay cho cai’ khăn hay goi’ khăn giây’ mà tui ko thể đưa mỗi khi bà khoc’. Muôn’ mỗi khi bà nhìn no’ co’ thể nhơ’ tơi’ con ek ngôc’ này…. Nhưng mà tui lại ko làm kịp. Thật là co’ lỗi wa’ đi…. Xin lỗi nghe, Mèo Ngôc’. ^^”Nhưng tui sẽ làm, chăc’ chăn’ sẽ co’ ngày bà dc nhận mon’ quà đo’. Hưa’ đây’.

Ah, mà co’ cai’ này tui muôn’ bà đọc….
“Bạn có biết rằng tôi thường hay trách bạn sao không hay quan tâm đến tôi bởi vì tôi rat quý trọng sự quan tâm của bạn. Tôi sợ đến một ngày nào đó, tôi không cần nó nữa và trở nên vô cảm trước những gì tốt đẹp mà bạn dành cho tôi.
Bạn có biết rằng tôi rất quan tâm đến bạn vì tôi nghĩ bạn cần sự quan tâm đó. Nhưng có lẽ điều đó đôi khi đã làm bạn cảm thấy khó chịu. Tôi chỉ sợ đến một ngày nào đó, tôi sẽ lãnh đạm trước nỗi buồn của bạn vì nghĩ bạn sẽ không cần người để lắng nghe.
Bạn có biết rằng tôi cảm thấy rất buồn khi những tình cảm tốt đẹp của tôi, tất cả là dành cho bạn vì tôi nghĩ rằng bạn biết trân trọng nó. Nhưng một sự thật phủ phàng là có lúc tôi đã ngồi trong bóng tối để suy nghĩ lại rằng bạn có thật sự cần nó không ?
Tình cảm là một cái gì đó cho đi mà không cần trả công, nhưng nó sẽ chết đi nếu người ta không biết tưới nước cho nó.”
Tui rât thich’ những câu này, thich’ theo cach tui hiểu… và bà cư’ hiểu theo cach’ bà thich’. ^^
Tui cũng đã từng trach’ bà sao ko wan tâm đên’ tui. Nhưng giờ ko vậy nữa, tui quen rồi. Tui biêt’ bà là đưa’ ko giỏi trong việc chia sẻ vơi’ người khac’ mà, phải ko? Vì vậy tui ko buồn bà nữa, chư’ ko phải tui ko cần sự wan tâm của bà đâu. Nêu’ bà thật sự wan tâm tui, cư’ thể hiện, bằng bât’ cư’ cach’ nào co’ thể. Tui cũng đã “vô cảm” nhiều rồi, nhưng chăc’ chăn’ vẫn co’ thể cảm nhận dc những điều đo’.
Bà ko wan tâm tui, ko sao cả, nhưng bà cũng ko để tui wan tâm bà,cai’ đo’ mơi’ làm tui buồn….Mỗi lần tui hỏi:”bà sao vậy?” là y như rằng nhận dc câu: “nhiều chuyện qua”….Buồn lăm’….Tui chỉ là muôn’ chia sẻ vơi’ bà, cho bà một người bạn để tâm sự. Mỗi lần nghe bà tâm sự, tui cũng vui lăm’, Ngôc’ ạ. ^^
Mà tinh’ ra, tụi mình cũng wen nhau cũng gần 5 năm rùi bà hen? Lâu ah. ^^Từ bữa đầu tiên bà cho tui coi ke’ sach’ (sử hay địa chi đây’) đên’ bây h tui cũng đã gọi bà là laopo hơn một năm rùi…. Laopo ơi, laopo ah…. Thương laopo ghê ;)) Mà công nhận tụi mình đung’ là cặp bài trùng, bà hen? Đi mà gặp đưa’ này là hỏi đưa’ kia, đưa’ này bị cai’ gì là y như rằng ko lâu sau đưa’ kia bị y chang. Bà mât’ USB, vài bữa sau tui mât’; bà bị đau tay, mây’ hôm sau tay tui cũng giật giật y như bà; tui lên bảng trả bài, thể nào ngày mai, hay tiêt’ sau cũng tơi’ lượt bà liền luôn…. Nhiều quá nhơ’ ko hêt’, haha…
Ây dza…. Lạc đề rồi. Cai’ này là entry chuc’ mừng sn mà. Thui, way lại vân’ đề chinh’. Nè bà Ngôc’, sn này là bà đung’ 16 tuổi rồi, đã là “ thiêu’ niên thiêu’ nữ” rùi nhe’. Phải trưởng thành hơn, biêt’ ko? Suy nghĩ cũng nên chững chạc hơn, bớt “lăng tăng” như hồi còn “con nít “ đi. Chuyện gia đình, bây giờ bà đã lơn’, đã co’ quyền y’ kiên’. Nhưng cũng phải thể hiện mình đã lơn’ nhe’, chuyện gì co’ thể giải quyêt’, hay bỏ wa thì cũng nên để no’ diễn ra êm đẹp. Nhiều chuyện co’ thể giải quyêt’ rât’ nhẹ nhàng chỉ cần mỗi người nhịn nhau một chut’ thôi đo’. Chuc’ gia đình bà luôn luôn hạnh phuc’ nhe’.
Còn chuyện tình cảm ây’ ah…. Cai’ này…. Cư’ nghe theo trai’ tim bà vậy. Tui tình nguyện làm quân sư cho. :D Nhưng mà khi bà để y’ ai, dù chỉ một ti’ ti cũng phải noi’ tui biêt’ nhe’. Ko phải là nhiều chuyện đâu. Là để “đề phòng” kiểm tra từ xa thui. Là bạn thân, là “laopo” của tui thì tui cũng phải coi mà giao cho người thật sự tôt’ mơi’ xưng’ vơi’ bà chư’. Phải ko? Haha…..

Bạn bè. Ah, cai’ vân’ đề này tui ko noi’ nhiều. Noi’ một hồi bà lại chửi tui nhiều chuyện thì khổ ^^” Chỉ chuc’ bà luôn được mọi người yêu thương, luôn co’ những người bạn thật sự bên cạnh mình nhe’. Và…. tui “đòi hỏi” cao cao ti’, tham lam ti’, tui muôn’ là bạn thân nhât’, bạn tôt’ nhât’, là la’ bài trùng của bà hoài hoài luôn. Được ko? :D

Chuc’ bà nhe’, tuổi 16 rùi, bà sẽ trưởng thành hơn, suy nghĩ chững chạc hơn, bơt’ ngang ngược đi một ti’, biêt’ lăng’ nghe và thông cảm cho người khac’ hơn một ti’…. Ngày càng dễ thương hơn, tôt’ bụng hơn, học giỏi hơn, thành công hơn, được mọi người yêu quy’ nhiều hơn nữa nha…. Siêng lên một ti’, tham gia cac’ hoạt động tập thể nhiều hơn nữa….Sông’ cho xã hội nhiều hơn, bà sẽ thây’ hạnh phuc’ hơn nhiều đây’. Bôi’ đã noi’ “Đối với một người bình thường thì hạnh phúc chính là điều quan trọng nhât’”, còn papa Yêu (Kelth đây’) thì bảo: “ Bạn hạnh phúc, rồi mình cũng sẽ hạnh phuc’”. Vậy tui chuc’ bà luôn luôn hạnh phuc’, để tui dc vui lây, nha ^_^ Yêu bà nhiều.

Be happy.

P.S: Cả một ngày mà chỉ viêt’ được nhiêu đây cho bà. Thông cảm cho tui nghe. Dạo này thật là…. Ăn chơi wa’ đâm ra cai’ tay lười hoạt động, bộ não lười suy nghĩ mât’ rồi…. Văn thơ cũng ko còn hay nữa, sợ là viêt’ nhiều sẽ nhàm lăm’ ^^” (vẫn chưa viêt’ bài về chị làm phim bà ơi…. Tui bỏ….)